Khi bóng đêm phủ xuống, mọi thứ im lặng trong giấc ngủ sâu, nhưng cũng là thời điểm nỗi buồn đột ngột tỉnh giấc. Trong không gian yên bình ấy, những cảm xúc, kỷ niệm, lo toan đột nhiên ùa về nhưng không có nơi nào trút hết ngoài những dòng thơ. Dưới đây là những bài thơ về đêm khuya với những tâm trạng buồn, lạnh lẽo, xin gửi đến bạn.
Đêm buồn nghe tiếng gió rít Buốt lạnh bầu trời tăm tối vương Những cánh hoa khẽ lay đưa Gửi hương thơm ngát nơi trời cao.
Dòng suối đêm hòa cùng lời nguyện Xin tình này sẽ mãi trọn vẹn Duyên kiếp mong manh không phai mờ Như bài thơ xưa vẫn còn đợi.
Đêm dài u buồn hoa vẫn nguyện nở Dưới mưa rả rích, tình vẫn vang vọng Cây hoa bướm sao chợt lạc loài Để một ai đó hỏi bầu trời cao.
Trăng và mây đêm ngân gió cùng vui Ánh mắt em tỏa sáng dịu dàng Duy trì tình yêu mình hằn sâu Để lo âu tan biến giữa đêm u hoài.
Trăng lên cao chờ quỳnh kia héo hắt Thâu khuya lặng lẽ buồn bã mái nhà Gió đông xao xác ru lòng chân trời Đùa cợt bên vai gầy với gió lạnh.
Đêm này thức trắng chờ hương quỳnh mơ Một đóa hoa lòng tan vỡ trong tâm hồn Khói thuốc tan tàn trải rộng lả tả Một chút tình vương đọng trên môi mắt.
Mưa đêm phố vắng đèn vàng lung linh Lất phất đông tới, rét buốt chạnh lòng Đợi trăng sang, tình cô đơn hiu quạnh Hoa đã khép chưa, trăng vụt tắt!
Đêm này chắc không có quỳnh khoe sắc Mưa rơi dày cả phố sâu thêm buồn Gác nhỏ vắng trăng, hồn hoa lạnh lẽo Đã vỡ tan tành lúc chia xa nhau.
Đêm buồn hiu quạnh trăng lạnh héo hắt Nhớ người ấy nhòe mắt nhòa cay đắng Con tim tan vỡ, vòng tay xa mất Cầu duyên đứt đoạn, sóng đời cuốn trôi.
Thư cũ kín chứa những lời thân thiết Em ơi, đâu đây là lối đi biệt ly? Tôi trăn trở trong dĩ vãng ngọt ngào Trăm ngàn nỗi nhớ, đau đớn như bẻ đôi.
Ta ngồi trong đêm, lặng lẽ trôi dạt dà Ánh trăng trải lòng, nỗi buồn lan tỏa Tiếng gió thì thầm, cỏ cây reo vui Không gian sâu lắng, nhung nhớ tràn về.
Ánh trăng rọi sáng màn đêm sương muối Một mình ta lang thang giữa bóng đêm Ta tìm ánh trăng vàng như thơ mộng Gửi về phương xa, người ơi đang chờ.
Đêm khuya im lặng, nỗi buồn hiu quạnh Bước chân lang thang, chỉ thấy bóng hình Không gian êm đềm, im lìm như đời Lệ nhòe mắt rơi, tim đau nhói thương.
Nhìn theo dáng bay của chuồn chuồn Vượt qua phiền muộn, về bên bờ yên bình Ước mơ như mây trôi bên trời Bay cùng gió nhẹ, nhẹ nhàng thoảng đi.
Lang thang trên phố đêm trĩu nặng bước chân Hồn vương vấn về bóng hình kia xa xăm Đau thương kia, lòng đau lạnh lẽo nặng trĩu Đời quá, chẳng lẽ ta sống mãi trong âu lo.
Ngày qua ngày, thời gian trôi nhẹ nhàng Làm dịu đi những vết thương của lòng Câu chuyện buồn ơi, thôi cứ rời bỏ Nhưng sao mãi vẫn ám ảnh trong lòng.
Đêm về, bao phủ trời đen như mực Biết bao nỗi nhớ đan xen, rối bời Tình yêu hồng nhiệt, dạt dào như lửa Màn đêm là nhân chứng của lời thề.
Niềm vui tan biến trong khoảnh khắc nhanh chóng Em ra đi, để lại những giọt lệ buồn bã Che giấu nước mắt đau lòng, nuối tiếc Trong bóng đêm tĩnh lặng, gió thoảng mây trôi.
Tạ Bà, biết bao nhiêu nỗi đau thương Tình yêu, biệt ly kéo dài ngày tháng cô đơn Lời thề trường tồn như núi non vững chãi Mong quên hết, nhưng lòng vẫn hận chia ly.
Nhìn đêm, nhấp nhô đôi mi đắng cay Thầm thì trong đêm tối u tối buồn Mùa thu về, hoa xoan tím mù mịt Đêm tối lặng lẽ, phòng trống vắng tanh.
Đêm nghe Thạch Sùng kêu vang lạnh lùng Hận thù, oán trách cuồn cuộn trong tâm hồn Đêm tối âm u, sương mờ mịt bao phủ Giấc ngủ khó chịu, canh trường cô đơn.
Đêm vắng lặng, ngàn thương vạn nhớ Trái tim đau đớn, nỗi sầu muôn màu Anh ở nơi đâu, em đâu đây Chăng hay, trong em chứa đầy nước mắt.
Ngày hai ta lìa xa nhau Tình tan héo úa, đêm xuân tàn phai Em bước vào kiếp cô đơn Trong đêm thao thức, tâm hồn lạc lõng.
Không trách gì, đời tình như vậy thôi Khi tình đã tàn, quên hết dĩ vãng Bước vào cuộc sống xa hoa phồn thịnh Những kỷ niệm sáng chiều, đã xa vời.
7. Trăng rằm - Hoàng Thị Thanh
Giết chết hết những lời hứa thề Tan vỡ những tình thắm cuồng nhiệt Nỗi đau này ai hiểu được? Trái tim mong manh chờ điều hạnh phúc.
Trăng khuya, lòng ai còn nhớ? Dìu dịu bước chân trong mơ hồ Trăng khuya, ai còn ngóng trông? Hồn bay theo cánh én về đâu?
Trăng hỏi trăng, ai hiểu cho trăng? Ta lên chốn cao vút cung trăng Gió kềm nhẹ mây tơ bạn Trần gian nặng nề, trăng than trách.
Bụi đời đầy bi kịch thê lương Trăng vẫn soi ở thiên đường Tại sao gởi những tiếng than? Người trần gian khóc, đau thương gì?
Tay cầm điếu thuốc, lửa rụng hết Nửa hồn tan biến, chân nặng bước Hành trình xa vắng dưới bóng đêm Trăng nhìn theo mỗi bước chân mềm!
Đêm khuya buồn vắng lặng lẽ hiện hình Nghĩ suy kia in hằn sâu trong hồn Lo sợ chi vấn vương lòng kiếp người Buồn tràn về, phủ kín bầu trời đêm.
Dằn vặt lòng để buồn thẹn hiện hình Gió lạnh thổi qua, xuyên tận xương cốt Trách bản thân, nỗi lo âu vấn vương Nặng trĩu cảm xúc, chẳng lời lẽ thốt.
Ngơ ngác bước trong bóng đêm chập chờn Đi tìm nhưng chẳng thấy… chỉ mình ta Đêm vẫn im lặng, mịt mùng như cũ Cô đơn rủ rê, lặng thinh không lời.
Đêm về, lặng lẽ ta tự ngồi than Lòng hờn dỗi, đọa đày trong bóng tối Nỗi buồn kia vương vấn không tan biến Chôn sâu, không ai hay, không ai biết.
Ngoài hiên, tiếng lá rơi xào xạc nhè nhẹ Trong đêm êm đềm, cô đơn dằn vặt lòng Lang thang bước chân, ai đâu, ai về Con đường khuya chỉ có ánh sao soi rọi.
Canh thâu dài dài, giấc ngủ chẳng thấu Nghe trống gió, lòng như lạnh buốt giá Sương đêm rơi nhè nhẹ, lòng thêm se lạnh Mảnh trăng lững lờ từng chút trôi qua.
Tiếng vạc lạc lõng rộn ràng giữa cánh đồng Lạc lõng, bồn chồn giữa đêm dài mênh mông Ánh đèn vàng chiếu soi bóng đổ dài Bên bờ sông êm đềm, gọi nhớ nhung.
Tiếng gà rộn ràng văng vẳng xa xa Đêm dài dần qua, hoang vắng bắt đầu tan Sương rơi nhẹ nhàng, chập chùng trên lá cành Thức trọn đêm dài, ta với riêng mình.
Đêm xứ lạ, một mình giữa quán hoang vắng Giọt rượu cay đắng, đốt cháy lòng nồng nàn Ta nâng ly, nhớ về người ở xứ ấy Gió lạnh thổi về, thấy lòng lạ lùng.
Ta không muốn lá vàng của thu phải rơi Hay người phải khô héo vì uống say Ta e sợ tiếng kêu bên kia thắt lưng Khi chiếc bàn tay lơ đãng hoang phí giấc mơ.
Đêm đặc trưng hòa quyện với màu u hoài Thu về rồi mà u hoài không tan đi Ta cố gắng kìm nén hơi thở dài thêm một lần nữa Để nuốt trôi những dư âm còn dang dở.
Khoảnh khắc im lặng bên dòng nước giông bão Chạm vào đôi môi hồng ngọt ngào ước mơ của ta Đừng rơi lệ nữa, em ơi, xin đừng rơi Hãy coi như ta đã mất chuyến đò.
13. Đêm cô đơn - Lê Thanh Hòa
Đêm về, bóng hình em một mình lạc lõng Nhìn ra phố vắng, mưa rơi nhẹ nhàng Tim rối bời, nhớ mong vấn vương không nguôi Ai đem nhớ thương, ai dìu dắt bước buồn.
Bóng đêm xuống, ánh hoàng hôn tan trên cao Mưa trên mái nhà, giọt lạnh lùng tuôn rơi Nhớ nhung người ở xa, hẹn ngàn trùng Ở dưới đáy biển, ở nơi trời xa xăm.
Em buồn thương lắm, người ơi Bao kỷ niệm xao xuyến trong tim em Nhìn vào hố đêm tối tăm Nhớ thương rỉ tai em khóc thầm lặng.
Đêm buốt giá, khói mù phủ trùm đỉnh non Bầu trời chỉ còn mây xám phủ kín Tôi lặng lẽ gửi những dòng tình bi ai Nguyền rằng sẽ mãi ghi nhớ em.
Rồi từng lời thơ đổ lệ ngậm ngùi Tim đớn đau vì yêu thương vụn vỡ Bước chân lạc lõng trên bờ môi đau thương Gửi trọn về em mảnh vỡ đắng cay.
Ai tìm kiếm ai trong ánh nắng buổi bình minh Duyên phận vỡ tan như tình yêu dần mất Bước đi qua nhau, ánh mắt xa lạ lùng Chúng ta thuộc về những kỷ niệm xưa cũ.
15. Hồn trôi
Đêm thuộc về những nỗi buồn u tối Và thêm một chút buồn lệ rơi xuống Ta, những hành khách lạc lõng trên đường Qua bao con đường, vạn dặm lưu lạc.
Trăn trở trong những suy tư ảm đạm Tìm kiếm em trong quãng đời lưu lạc Đèn đêm chiếu bóng trên con đường quen thuộc Thương nhớ trôi theo giấc mộng dại khờ.
16. Tiếng gió kể
Đêm về kín đêm che phủ bóng tối Bao nỗi nhớ, bao tâm trạng dâng trào Tình yêu đang cháy bỏng trong đêm ngao Màn đêm là nhân chứng lời thề đôi ta.
Niềm vui thoáng qua đi như gió thoảng Em ra đi, để lại trong lòng anh nỗi buồn Lệ buồn che giấu dưới ánh trăng non Trong đêm tĩnh lặng, gió vờn mây bay.
17. Đắng cay của Ta Bà
Bóng đêm khép kín, lòng cay đắng buồn thiu Lặng lẽ nhìn, kiếp này, thấm thía âm thầm Thu về, màu tím, hoa xoan, đầy u sầu Phòng lạnh lùng, đêm đen, im vắng loang trầm.
Nghe đêm, tiếng Thạch Sùng lắng đọng âm u Hận thù, oán trách, họ Vương tan tác Đêm đen sương phủ, cô đơn canh trường mộng mị Giấc ngủ, khó lắm, giữa bóng đêm tăm tối.
18. Đêm buồn
Khoảnh khắc ngu ngơ chìm trong buồn đắm Cơn gió lạnh thấu xương người đơn côi Tự trách mình trong đêm thêm phân vân Tâm trạng u sầu, lo lắng, lặng thinh.
Ngoảnh mặt, đêm khuya lặng lẽ buông rèm Tìm kiếm, bước chân, chỉ thấy hình bóng Màn đêm, cô đơn, im lặng, không nói Bơ vơ, lặng thinh, một mình, buồn tênh.
Tận cùng đêm khuya, lòng ta hờn dỗi Hờn bóng tối phủ kín bên trong lòng Buồn vương vấn, hiu quạnh, đâu đây ai hay Ta cất giấu, mất mát, đêm buồn dài.
Khi đêm buông xuống, lòng nghe trống vắng Hồi ức chật vật, đớn đau ùa về Cuộc sống như mê mải, chìm đắm trong đêm Muốn thoát ra nhưng sao khó khăn thế.
Ngỡ rằng trái tim đã thành đá lạnh lùng Nhưng tại sao trong lòng máu cứ rỉ rảo Ngẩng đầu lên, nhìn én bay lượn tung tăng Tự hỏi tại sao ta không thể như vậy.
Quên hết, chôn sâu tận đáy tận tâm hồn Sống tự do, nhẹ nhàng, không buồn phiền Dựng nên tương lai rực rỡ, tươi sáng Bước đi với niềm tin, đau thương là quá khứ.
Biết sao nữa khi cuộc đời trắng đen Ý chí ta đâu thắng nổi trái tim Trong đêm tĩnh lặng vẫn lặng lẽ tìm kiếm Quá khứ đã khắc sâu thành dấu ấn.
Đêm thanh vắng chỉ một mình ta cô đơn Nhớ về người, thầm gọi khẽ tên nhau Người có biết lòng ta đau đớn đến thế không? Thầm mơ ước những giây phút ta hẹn ước.
Đêm yên bình, sương mù phủ lên đất ẩm ướt Mưa thì thầm khơi gợi càng nhớ càng thương Một mình ta thao thức suốt đêm dài Lòng lẻ loi, nỗi buồn vương vấn sâu lắng.
Gặp nhau không phải là vô tình của số phận Nhưng tình yêu xa xôi như một khúc ca bi ai Nỗi nhớ trong đêm vắng dài trầm lắng Tim rung động, hình bóng ai hiện hữu sâu thẳm.
Ta bỗng giật mình giữa đêm tối tĩnh lặng Sao mà yên bình và tĩnh lặng đến lạ thường Nhắm mắt lại muốn quên hết mọi thứ Những khó khăn và gian khổ của cuộc đời.
Ta giật mình khi thấy chiếc lá rơi Rồi thầm nghĩ, hỡi trời, cuộc sống ngắn ngủi thế sao? Ngày mai, sống rồi cũng trở về tro bụi Cuộc đời mang theo một núi biến đổi vô thường.
Mỗi khi nhớ về những nỗi thương ấy Trái tim lại trỗi dậy, ngập tràn lo âu Bao câu chuyện đã gói gọn trong ký ức Ta là ai mà lòng vấn vương, ngậm ngùi.
Ta giật mình suy nghĩ về nơi nào xa xôi Đời là một giấc mơ dịu dàng qua đêm thâu Giữa bóng tối và cô đơn, tâm hồn nhẹ nhàng Lo âu như nhẹ nhàng lướt qua trong gió.
Đêm dài thao thức vô tận như mênh mông Đêm suy tư dày vò, nỗi niềm chất chứa Những dòng thơ rơi như những hạt sầu muộn Gửi đi một nỗi nhớ nặng trĩu trong lòng.
Còn nhớ không người ơi, những ngày xưa Trong vòng tay ấm áp, những nụ hôn ngọt ngào Những yêu thương và ước mơ bao la Ước mơ một tương lai, ta cùng nhau đi.
Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh phù du Người đâu đây nhìn về phía kia xa xôi Tình yêu sâu đậm nhưng rồi cũng xa cách Trong đêm mất ngủ, lòng nghe... nhịp đập.
Tiếng lá rơi giữa đêm vang vọng lạnh lẽo Tiếng đồng hồ gõ đều, âm thanh dày đặc Trong bóng đêm tĩnh lặng, không ai chia sẻ Ôm lấy cay đắng, u hoài với bóng tối.
Đêm buốt giá, trái tim lẻ loi anh bơ vơ Chốn phòng trọ cô đơn, lẻo xơ Nhớ thương em, lòng anh rưng rức Gửi tin nhắn với biết bao nỗi niềm.
Đêm dài lạnh lẽo, anh lặng lẽ suy tư Nhớ về em, ở xa xứ Cần Thơ Đã yêu rồi, sao mãi chờ đợi Để gió đêm vẫn thổi lạnh lùng.
Dành trọn tình em, xin đừng ngần ngại Tình yêu này, em hãy lựa chọn Hãy nói ra khi cần, em nhé Đừng để anh, đêm đêm lặng lẽ buồn.
Tiếng tim anh nhịp nhàng trao về ai Tình yêu này, trải qua hàng ngàn ngày Tình yêu chân thành không phai màu tím Anh yêu em mãi, thề yêu em mãi.
Nhiều lần trong lòng anh tự hỏi Rằng yêu em, anh mong mỏi điều gì? Cuộc sống nhiều khi phải nghĩ suy Sợ rằng em có lúc thấy lo lắng.
Nhiều lần giữa cuộc đời khó khăn gian nan Khói thuốc làm tan nát nỗi lo âu Anh cảm thấy mình như kẻ lạc lõng Không dám nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào.
Nhiều lần câu thơ tình vẫn còn dang dở Anh viết ra nhưng chẳng dám gửi đi Sợ rằng nó sẽ không có ý nghĩa với em Nên anh chôn sâu những gì vào lòng đất.
Đã bao lần ao ước gửi hồn trong mộng Lại sợ rằng mình sẽ rơi vào vực thẳm Đêm dần phai nhạt như một bức tranh mơ Từng chữ viết, vần thơ như ngẩn ngơ.
Đã bao lần trong lòng anh đong đầy Em là ai mà đã làm anh si mê.
Thời gian trôi đi quá nhanh Bây giờ ta lại một mình rồi Trong cõi đơn độc này mình tựa bóng Ngồi trên Facebook, đời thêm buồn.
Đêm qua bên em, đêm nay lạnh lùng Một mình trơ trọi, lòng cô đơn vơi Buông xuôi dặn lòng, đi vào giấc ngủ Để nhung nhớ kia dần tan biến.
Ngoài hiên, gió thổi lạnh về thêm Cơn mưa đêm đêm, lòng buồn dạt dào Ôm trọn bao nỗi niềm, muốn tuôn trào Hy vọng, khi mắt nhắm, buồn sẽ qua.
Người ơi, phương xa, đêm đêm hẹn ước Hôm nay câm lặng, không tiếng gọi thầm Chắc em đã chìm trong giấc ngủ êm Đành lòng, từ biệt, đêm này.
Đêm Hò Hẹn - Lê Thanh Hòa
Chìm Trong Nỗi Nhớ - Vũ Hoàng Nam
Hẹn Ngày Trở Lại - Phan Thị Thanh
Nơi Em Ra Đi - Nguyễn Văn An
Khói Lửa Tình Yêu - Trần Văn Hùng
Nơi Ký Ức Tan Màu - Lê Thị Thuận
Hồn Lang Thang - Phạm Văn Tuấn
Gió Hòa Mình - Nguyễn Thị Hương
Đêm Thấu Đau Thương - Trần Minh Hải
Lối Đi Riêng - Lê Văn Đức
Hòa Bình Giấc Mơ - Trần Thị Anh
Bước Đi Lạc Lõng - Nguyễn Văn Dũng
Nắm Tay Em - Lê Thị Hương
Hòa Bình Giấc Mơ - Trần Thị Anh
Bước Đi Lạc Lõng - Nguyễn Văn Dũng
Nắm Tay Em - Lê Thị Hương
Dẫu Cách Biệt - Trương Minh Phong
Dạo Bước Trong Đêm - Lê Thanh Hương
Hẹn Gặp Trăng - Nguyễn Thị Lan
Lời Thề Dài Lâu - Trần Đình Long
Dấu Tình - Lê Thị Anh
Tình Khúc Xa - Nguyễn Văn Hùng
Góc Phố - Mai Thanh Tâm
Đêm Yên Bình - Trần Thị Mai
Hãy Buông Xuống - Nguyễn Hữu An
Đêm Mưa Buồn - Lê Văn Phúc
Hạnh Phúc Đang Đến - Phan Thị Hà
Con Đường Riêng - Trần Thị Lan
Hãy Quên Đi - Nguyễn Văn An
Góc Nhớ - Trần Minh Tuấn
Dưới đây là tuyển tập những bài thơ về đêm tối, những bài thơ mang hơi thở buồn, lạnh lẽo nhất mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Hy vọng bạn sẽ ấn tượng và đồng cảm với những dòng thơ này.
Link nội dung: https://chungkhoanthegioi.vn/tho-ve-dem-khuya-a49409.html